Vẫn Còn Gặp Nhau

Trường kỳ vẫn mấy lão này thôi
Tự tại, an nhiên… cũng khá rồi!
Có bạn giàu sang, người đủ sống
Không thằng chót lưỡi, kẻ đầu môi
Già đời thế sự nhiều thăng, giáng
Bóng xế phong trần chẳng bậc ngôi
Mạnh giỏi, bên nhau đùa chuyện vãn
Trường kỳ vẫn mấy lão này thôi!

Trần Quốc Tiến

Cái Hậu Đáng Ghét

Cái hậu của bão Alfred còn gây khổ nước Úc:
Dùng dằng nửa ở nửa về
Lốc gây thêm họa bộn bề rồi "phi"!

Dùng dằng lưỡng lự chẳng thèm “phi”
Cú chót hành dân khó thể bì
Mái tốc nhiều nơi bày thảm trạng
Cây nghiêng lắm chỗ hiện còn gì
Mưa dầm rả rích chờ mau tạnh
Lốc xoáy lòng vòng đợi sớm đi
Trả lại bình thường cho cuộc sống
Ơn Trời, họa chả lớn lao chi!

Trần Quốc Tiến

Duyên May

MỪNG BẠN BÊN ÚC THOÁT THIÊN TAI

Im hơi lặng tiếng mấy rôm rày
Bạn nhắn “an toàn” khỏi vạ bay
Những sợ trần nhà lay mái ngói
Cùng sầu lốc xoáy sập vườn cây
Cuồng phong đã lướt mưa êm hẳn
Bão tố qua rồi gió dịu thay
Thảm họa thiên nhiên không xảy đến
Yên bình thoát nạn… phước duyên may!

Trần Quốc Tiến

Vị Thế Quý Bà

Lễ hội mừng ngày tám tháng ba
Tôn người phụ nữ giỏi tề gia
Gìn son sắt tóc tơ nồng đượm
Giữ đá vàng tình cảm thiết tha
Nếp cũ bền danh xưng… nội tướng
Lâu nay vẹn nghĩa gọi … bà nhà
Thời gian… vị thế chưa hề đổi
Phái yếu giờ càng vững tiến xa.

Trần Quốc Tiến

Giữ Phím Ngà

Vật đổi sao dời vẫn thiết tha
Nồng nàn tuổi ngọc khúc vui ca
Tương lai sáng chói đời nhung lụa
Phía trước cao ngời nghiệp gấm hoa
Cuộc bể dâu thay mầu lận đận
Duyên trần thế chuyển số bôn ba
Thanh xuân thuở nọ… giờ trăng xế
Nghĩa thắm đồng môn giữ phím ngà.

Trần Quốc Tiến

Vẫn Thiết Tha

Hội ngộ thêm bằng hữu chốn xa
Mừng Xuân đón Tết ở quê nhà
Thăm cho biết họ hàng thân quý
Ngắm để tường sông núi mặn mà
Giúp cháu con không nhòa cõi dạ
Khơi nguồn cội khắc đậm tim ta
Mong giềng mối Việt luôn gìn giữ
Vật đổi sao dời vẫn thiết tha.

Trần Quốc Tiến

Hội Ngộ Tâm Tình

Chẳng lạm bàn nhiều chuyện đã qua
Đơn thuần họp mặt bạn bè ta
Chia buồn khổ cảm thông lo lắng
Sẻ ngọt bùi cười cợt hí ha
Lúc nhục, khi vinh từng nếm trải
Cần buông, liệu nắm chớ sa đà
Mong kỳ hội ngộ sau này sẽ
Hiện diện thêm bằng hữu chốn xa.

Trần Quốc Tiến

Xuân Héo

Tết đến lòng già cảm xốn xang
Cô đơn chiếc bóng lệ đôi hàng
Thằng trai hứa phải qua xuân muộn
Đứa gái xin về buổi hạ sang
Lão mẫu xoay quanh nồi bánh tét
Con mèo quẩn cạnh rổ khoai lang
Cùng tìm sưởi ấm bên lò lửa
Lúc pháo giao thừa nổ rộn vang.

Xin lỗi có đổi 2 vần vì nan giải
Trần Quốc Tiến

Đúng Là Nợ

Thi văn gọi “NỢ” có gì phiền!
Thử vướng xem, rồi nói mới “thiêng”
Sớm tối quên cơm, thành bụng loạn
Canh chày mất ngủ, cái đầu điên
Tìm thông ĐỐI khoái tầy ăn gỏi
Gặp bí VẦN rầu tựa đỡ khiên
Óc vặn, tim moi… thơ chất đống
Mơ sao đánh đổi nó ra tiền!

Trần Quốc Tiến

Nợ Văn Chương

Thơ Vui

Hết Tết nhưng thơ bạn mãi chào
Xem chừng chút đỉnh lộc người trao
Bình đàm kết nghĩa hòa câu lẹ
Xướng họa giao tình chấp bút mau
Quá chén vần gieo lời bí rị
Say sưa ý nghẽn chữ khôn vào
Văn chương “Nợ” đống còn chưa trả
Bận bịu hoài giờ biết tính sao?!!!

Trần Quốc Tiến