Giấc Mơ Hòa Bình Trong Tiếng Bom Rơi

Đêm rồi tôi chợt thức,
Giữa thành phố bình yên.
Truyền hình vang tin dữ,
Chiến sự lại triền miên.

Laptop bừng ánh sáng,
Ngón gõ nhịp mông lung.
Không cần lời rành rọt,
Chỉ để nhẹ cõi lòng.

Bom rơi và máu đổ,
Bao người lâm bể khổ
Mắt trẻ thơ ngác ngơ
Giữa bao nhiêu đổ vỡ

Bão lửa sáng bầu trời
Đạn pháo rớt bao nơi
Người Iran hoảng hốt
Dân Do Thái đứt hơi

Tôi mong lời đàm phán,
Thay súng đạn chiến tranh.
Một lần thôi cúi xuống,
Nhìn đôi mắt dân lành.

Đừng hận thù gây hấn
Dừng trả đũa, leo thang
Gieo binh lửa lan tràn
Cho lòng người căm phẫn
Mong các nhà lãnh đạo
Còn chút đỉnh nhân tâm.
Tránh cho dân vô tội
Xác bất chợt phơi nằm.

Đêm khuya tôi tỉnh giấc,
Không hẳn bởi tuổi già.
Mà vì bao hình ảnh,
Chiến tranh vừa diễn ra

Trẻ thơ nằm co quắp,
Giữa gạch vỡ mênh mang.
Mắt tròn, không còn khóc,
Ánh nhìn như tan hoang.

Nhớ quê hương thuở cũ,
Cũng bao cảnh điêu tàn
Bom rơi không chừa chốn,
Thành phố hay thôn làng

Chiến tranh không công lý,
Chỉ mang khổ đau nhiều.
Xin những người cầm cán,
Nên cân nhắc mọi điều.

Tôi mơ – dù tóc bạc,
Mơ khắp chốn bình an
Nơi vùng đầy xung đột,
Tiếng chim hót rộn ràng.

Không còn xe thiết giáp,
Không còn pháo đạn bay.
Chỉ có mâm cơm ấm,
Tiếng cười trẻ thơ ngây.

Không ai cầm súng nữa,
Nếu có lý do buông.
Không ai cần khai hỏa
Nếu suy xét ngọn nguồn

Không ai phải gào khóc,
Vì cứu thương trễ tràng.
Nhà không đào hầm trú
Trốn núp phút hỗn mang.

Tôi mơ một điều nhỏ –
Người lùi một bước thôi.
Để nhường cho lẽ phải
Để trái tim lên ngôi.

Tình thương và nhân nghĩa
Thay tranh chấp, hận thù
Nhân loại chôn vũ khí
Giữ hòa bình thiên thu.

Trần Quốc Tiến

Trò chuyện cùng chủ bút:

Có 0 bình luận.